Một buổi sáng mùa hè, khi ánh nắng đầu ngày còn chưa kịp hong khô những giọt sương đọng trên mái tôn cũ, chú Tín đã ngồi vào chiếc bàn gỗ quen thuộc trong xưởng nhỏ sau nhà. Trên bàn là hàng chục chiếc mũ lưỡi trai xếp gọn, vải thô vừa mới cắt, sợi chỉ còn thơm mùi mới, và giữa chúng là một cuốn sổ tay đầy những ký họa logo nguệch ngoạc – thành quả từ nhiều lần gặp gỡ khách hàng, bạn bè, hay chỉ đơn giản là vẽ lại một ý tưởng bất chợt lóe lên lúc ngồi nhâm nhi ly cà phê đầu ngõ.
Chú Tín không học thiết kế chuyên nghiệp, cũng chẳng theo nghề in ấn từ đầu. Ngày trẻ, chú từng làm đủ nghề: phụ hồ, chạy bàn, bán vé số… Nhưng có một thứ duy nhất luôn theo chú, là niềm yêu thích với những gì có thể “đánh dấu” được bản sắc cá nhân. “Ngày đó thấy mấy tay hiphop hay đội mũ có chữ thêu tên mình, nhìn mà mê. Tự hỏi sao cái mũ bình thường lại thành ra ‘chất’ đến vậy?”, chú cười, kể lại như đang nhớ về một thời nhiều mộng mơ.
Rồi cơ duyên đến khi chú xin được vào làm phụ việc tại một xưởng in nhỏ ở Sài Gòn. Những ngày đầu chỉ là lau máy, nhặt chỉ, gỡ tem, nhưng chú lặng lẽ quan sát, ghi nhớ từng công đoạn. Dần dần, chú bắt đầu thử tay với những hình in nhỏ – lúc đầu là chữ cái, rồi đến hình khối đơn giản, cho tới khi tự tay hoàn thiện chiếc mũ đầu tiên có thêu logo hình con cá chép – một yêu cầu của cậu sinh viên khoa mỹ thuật. “Nó bảo, muốn tặng bạn gái chiếc mũ này vì hai đứa cùng tuổi Tỵ. Nghe mà thấy nghề mình cũng thi vị ghê,” chú kể với ánh mắt ánh lên niềm vui.
Xem thêm xuất khẩu lao động đi đài loan tại yên bái
Công việc in mũ logo tưởng đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự tỉ mỉ không ngờ. Mỗi chiếc mũ đều là một “nền vải” khác nhau – có cái dày, cái mỏng, cái bền, cái xốp. Mỗi loại đòi hỏi mực in khác nhau, nhiệt độ ép khác nhau, thời gian xử lý khác nhau. “Chỉ cần chệch một nét, màu loang một chút là cả chiếc mũ xem như bỏ,” chú Tín bảo, vừa nhẹ tay vuốt phẳng mặt mũ, vừa chăm chú dán mẫu logo bằng băng dính trong suốt.
Nhưng điều thú vị nhất với chú không nằm ở kỹ thuật – mà là ở câu chuyện phía sau mỗi chiếc logo. Có lần, một nhóm bạn trẻ mang đến mẫu hình con gà trống đội vương miện, yêu cầu in lên mũ cho đội bóng “Gà Vàng FC”. Họ kể, cái tên nghe buồn cười vậy chứ là vì đội toàn… thất nghiệp, đá bóng để vui là chính. Có lần khác, một bác lớn tuổi đến đặt mũ có hình cánh diều – hóa ra là logo của câu lạc bộ thả diều mà bác thành lập cho tụi nhỏ trong xóm. Mỗi câu chuyện, mỗi biểu tượng, đều khiến công việc của chú trở nên đầy sắc màu và cảm xúc.
Có hôm, trời mưa dai dẳng, chú ngồi lặng nhìn từng chiếc mũ đã hoàn thành xếp đầy trên kệ. Trên mỗi chiếc là một dấu ấn nhỏ – một thương hiệu, một nhóm bạn, một đội bóng, một gia đình, thậm chí chỉ là một biệt danh viết cách điệu. Tất cả đều bắt đầu từ những ý tưởng vụn vặt, nhưng nhờ đôi tay cần mẫn và trái tim cẩn trọng của người thợ như chú Tín, chúng trở thành thứ có thể đội trên đầu, có thể khoe với bạn bè, có thể giữ lại như một kỷ niệm.
Chú bảo, nghề làm mũ không giàu, nhưng vui. Vui vì được lắng nghe những mong muốn giản dị, được biến hình ảnh trong đầu người khác thành thứ gì đó cụ thể, cầm được, chạm được. Vui nhất là khi thấy khách cười, đội chiếc mũ mới lên đầu rồi tự soi mình trong gương như một đứa trẻ háo hức.
Xem thêm xuất khẩu lao động đi đài loan tại thanh hoá
Trong cái xưởng nhỏ ấy, giữa tiếng máy ép kêu đều đều, mùi mực in nồng nàn và ánh đèn vàng ấm, chú Tín vẫn lặng lẽ làm công việc của mình – một công việc nhỏ thôi, nhưng chứa đựng biết bao câu chuyện, bao kỷ niệm, bao dấu ấn. Và nhờ những người như chú, những chiếc mũ bình thường mới có thể trở thành “của riêng ai đó” – một cách rất riêng để nói: “Tôi là tôi.”